Khoan đã…

Câu này đập trúng tôi luôn. Tiểu Hắc biết hóa hình?

Nó mà hóa hình rồi, tôi có nhận ra không? Sao chẳng ai thắc mắc nhỉ?

Tôi nhịn không nổi, đăng ký tài khoản mới, dùng ảnh rắn ngô làm avatar, vào hỏi dưới bài:

【Là cái con rắn hổ mang đen trà xanh đó hả?】

Rắn lục đuôi xanh chắc lần đầu thấy có người đồng tình, kích động rep ngay:

【Đúng đúng đúng! Chính cái đồ trà xanh đó! Nó tưởng tao không biết nó là ai, chứ tao đã thấy hình người của nó trong điện thoại bà già rồi!】

…Hết rồi???

Trời ơi, cái con rắn ngu này nói giữa chừng thì ngừng!

Thấy trong điện thoại tôi hình người của nó? Tức là tôi từng gặp người đó?

Rắn lục đuôi xanh không định nói thêm. Tôi đành hỏi dồn:

【Là ai?】

Nó rốt cuộc cũng khai:

【Là cái tên sếp tư bản bà già hay chửi ấy!】

Chưa hết tức, nó còn tiếp tục:

【Nó đẹp hơn tao thì sao? Cũng bị bà già chê như thường!】

…Sếp???

Tôi giật mình làm đổ luôn ly nước. Vội vàng lau dọn xong, vừa ngẩng đầu lên liền va phải ánh mắt dò xét của sếp – người vừa bước vào văn phòng.

“Mạnh Vũ, vào phòng tôi một lát.”

Âm điệu như ma cà rồng thì thầm…

Tôi bước vào phòng như đi ra pháp trường. Vừa vào liền biết – cái phương án tôi làm tám lần lại bị bác bỏ.

Nếu không phải vì mức lương năm trăm triệu một năm, chắc tôi đã đập banh văn phòng CEO rồi.

Nhân lúc lấy lại tài liệu bị từ chối, tôi lén quan sát sếp kỹ hơn.

Vest đen, sơ mi trắng, giày da đế mỏng. Ăn mặc chỉnh chu, ngầu lòi.

 Khuôn mặt đẹp trai sắc sảo mang theo vẻ lạnh lùng kiềm chế.

 Ánh mắt khi nhìn người giống hệt dã thú rình mồi.

Thoả mãn tất cả định nghĩa về “hóa rắn thành người”.

Nếu là rắn… thì tôi hiểu được. Nhưng nếu đó là Tiểu Hắc biết “nũng nịu” chui vào lòng tôi ngủ mỗi đêm…

Thì… thật sai quá rồi!

Tôi nghi ngờ có vấn đề ở đây.

Không nhịn được, tôi buột miệng hỏi:

“Sếp… anh có thích rắn không?”

Sếp liếc tôi một cái, lại cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện.

“Rảnh quá lo chuyện người khác làm gì? Phương án sửa xong chưa?”

Đúng là sếp… nói chuyện chua như giấm.

Mặt mũi kém trí nhớ thật rồi! Chắc chắn là không nhận ra người!

Cái con rắn lục đuôi xanh ngu ngốc kia! Tôi phải cho nó nhịn đói ba bữa mới được!

7

Cả nhóm chỉnh xong tài liệu thì đã tám giờ tối. Đám “trâu bò” trong thành phố cuối cùng cũng được tắt đèn về nhà.

Vừa mở cửa, Đã thấy Tiểu Hắc chờ sẵn trước cửa, đong đưa cái đuôi siêu đáng yêu.

 Tôi đưa tay ra, Tiểu Hắc lập tức leo lên tay tôi, cọ nhẹ vào má như nũng nịu.

Tôi cũng âu yếm đáp lại.

Tiểu Hắc đáng yêu thế này, sao có thể là cái ông sếp dở hơi của tôi được chứ!

 Chắc đầu tôi bị lú thật rồi mới tin lời con rắn lục đuôi xanh ngu ngốc kia.

Tôi liếc qua rắn lục đuôi xanh. …Tôi hoa mắt à? Sao tôi thấy nó vừa mới… trợn trắng mắt?

Dụi mắt nhìn lại. Không có gì hết.

 Nó vẫn lười biếng treo lủng lẳng trên cành cây, bộ dạng sống dở chết dở như thường.

Kệ nó. Tôi chơi với Tiểu Hắc. Nhân tiện trút giận với nó:

“Tiểu Hắc, tao nói mày nghe, ông sếp của tao đúng là có bệnh.

 “Bắt tao sửa phương án tám lần còn chưa đủ, hôm nay tao hỏi ổng có thích rắn không, ổng còn tỏ vẻ mỉa mai tao. “Tao không thèm chơi với ổng, tao chơi với mày!”

Đây là lần đầu tiên tôi nói xấu sếp với Tiểu Hắc. Dù sao hồi trước mới lãnh lương, lòng đầy bao dung với thế giới.

Nhưng hôm nay tôi phải tăng ca! Đã tăng ca thì phải ghét đời!

 Không xả thù vào cấp trên và đồng nghiệp thiểu năng thì còn chờ khi nào?

Tôi mải nói, không để ý Tiểu Hắc cúi đầu lặng lẽ. Cũng không thấy rắn lục đuôi xanh bên cạnh đang hí hửng hóng chuyện.

Nói chán chê. Tôi cho rắn ăn. Đợi tụi nó tiêu hóa, tôi nằm một mình trên giường lướt mạng.

Tiểu Hắc có bài đăng mới:

【Hu hu hu hu hu, nếu chủ nhân biết hình người của tôi chính là ông sếp đầu óc có bọt khí trong miệng cô ấy, liệu cô ấy còn yêu tôi không?】

M* nó!
Tôi hoảng tới mức suýt làm rơi cái điện thoại ba lần gập mới mua!

Nhìn kỹ lại lần nữa… Không phải tôi nhìn nhầm.

 Cũng không phải nhầm người đăng. Đúng là tài khoản của Tiểu Hắc. Chữ nghĩa… cũng là phong cách của nó.

Vậy nên… Tiểu Hắc thực sự là sếp tôi?

Ai mà nửa đêm lại ôm sếp ngủ chứ???

Bình luận phía dưới càng lúc càng loạn:

【Có thể phát triển theo hướng tổng tài hắc hóa, cưỡng chế tình cảm.】

 Tiểu Hắc: 【Xã hội pháp trị, giam giữ trái phép là phạm tội.】

【Người rắn tụi mình đều xinh, cũng không yếu trên giường, xài tuyệt chiêu rắn tộc đi chinh phục chủ nhân đi!】

 Tiểu Hắc: 【Cái đó tội còn nặng hơn!】

【Vậy thì đừng để cô ấy biết thân phận thật của mày.】 Tiểu Hắc: 【Không được, sau này tôi muốn cưới cô ấy.】

Hả? Gì cơ?? Ai đời lại cưới… sếp?!

Khác gì 24/7 sống trong văn phòng?

Bài viết vẫn tiếp tục nổi.

【Chủ nhân của mày vì sao lại bảo mày đầu óc có bọt khí?】

 Tiểu Hắc: 【Vì tôi bắt cô ấy sửa phương án 8 lần. Tôi biết cô ấy làm rất tốt rồi, nhưng tôi nghĩ cô ấy có thể còn tốt hơn nữa. Tôi muốn cô ấy trưởng thành.】

【Mày nói vậy với cô ấy à?】

 Tiểu Hắc: 【Không… Tôi chỉ nói “bản này bình thường”, rồi nêu ý kiến sửa.】

【Hê hê, chúc mày may mắn.】

 【Đối với crush mà nói vậy thì EQ mày xuống âm rồi. Mày là nỗi nhục của rắn tộc!】

Rắn lục đuôi xanh nhảy vào: 【Chuẩn, nhục nhã thật sự!】

 【Lúc mày chưa tới nhà này, bà già ngày nào cũng chửi mày.】

Scroll Up