“Buông ra!”
Ánh mắt sói con lóe lên sắc bén, nhưng tôi lại nhìn ra một chút bất an từ phía sau.
Cũng phải.
Gia đình tái hôn.
Lại còn mang theo một đứa con kéo theo gả về nhà chồng.
Nó đang sợ mẹ mình bị tôi bắt nạt.
“Em ngoan ngoãn nghe lời anh, anh đảm bảo không chèn ép mẹ em, được chứ?”
Sau khi cúi người thốt ra câu này.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể căng cứng của Ôn Doãn thả lỏng.
Trẻ con suy nghĩ thật dễ đoán.
Kể từ đó, tôi gần như đảm nhận một nửa cuộc sống của cậu ấy.
Quần áo mặc do tôi chọn.
Cơm cũng ăn do tôi nấu.
Chỉ thiếu việc tôi không nhịn được muốn thay tã cho cậu ấy.
Ngày đó dụ dỗ cậu ấy, tôi đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối.
Nhưng không ngờ.
Cậu ấy lại chủ động hôn lên.
……
Chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Kéo tôi ra khỏi sự mê muội.
Giọng nói hiền từ của mẹ kế Ôn Doãn vang lên:
“A Diêu, tối nay về nhà ăn cơm với Tiểu Doãn nhé, dì làm món tôm rang muối hai đứa đều thích đấy.”
“Mai là cuối tuần, tiện thể nghỉ ngơi ở nhà cũ.”
Tôi nhẹ nhàng đáp lời.
Nhưng hoàn toàn không kìm nổi sự khàn đục trong giọng nói.
Sự thỏa mãn sau khi thả mình vào nhục dục, ai từng trải qua đều nhận ra.
Mẹ kế Ôn Doãn dừng lại vài giây, mới từ từ dò hỏi:
“A Diêu… là đã có bạn gái rồi sao?”
Bạn gái?
Mặc dù tôi thích con trai.
Nhưng tôi là công.
“Ừ.”
Sớm muộn gì cũng sẽ thành bạn gái tôi thôi.
Mẹ kế Ôn Doãn mừng rỡ:
“Tốt quá rồi, cuối cùng thì một trong hai kẻ độc thân trong nhà cũng thoát ế rồi!”
“……”
“Khi nào mang bạn gái về cho dì và bố cháu xem một chút?”
“Dì đã xem qua rồi.”
Hai người đã xem qua cả chục nghìn lần rồi.
Điện thoại vừa dứt.
Tôi lôi điện thoại ra, định hỏi xem bên Ôn Doãn bao giờ tan làm thì về chung.
Một dấu chấm than to tướng làm mắt tôi hoa lên.
Nghiến răng, nhưng không nổi giận nổi.
Tiểu tử khốn.
Lại chặn tôi rồi.
3
Thật muốn chết.
Không chỉ là chặn liên lạc.
Tôi chuyển tin nhắn cho trợ lý của cậu ấy, mãi đến tối lái xe đi đón, thì phát hiện văn phòng rộng thênh thang đã không còn bóng người.
Khi tôi về đến nhà, thì thấy cảnh tượng căng như dây đàn trong nhà.
“Ôn Doãn, sao không đến công ty chờ anh trai rồi cùng về?”
Mẹ kế Ôn Doãn trợn mắt, gõ mạnh vào đôi đũa Ôn Doãn đang định gắp thức ăn.
Con tôm trên đầu đũa rơi xuống.
Ôn Doãn bèn quăng đũa, dùng tay bốc một hạt lạc ném vào miệng, nhai tóp tép không nói gì.
“Ôn Doãn!”
Thấy sắp xảy ra chuyện, tôi vội vàng đặt áo vest xuống giữ mẹ kế Ôn Doãn, lại gắp một miếng tôm vào bát Ôn Doãn, dịu dàng nói:
“Tối nay công ty đột nhiên có chút việc gấp, sợ mọi người lo lắng, là con bảo Ôn Doãn về trước.”
Trong lúc nói, tôi lại bưng một bát canh đưa cho mẹ kế Ôn Doãn.
“Ôn Doãn dù sao cũng là trẻ con, đừng nổi giận với nó.”
Sắc mặt mẹ kế Ôn Doãn khá hơn, nhưng vẫn không nhịn được trách móc.
“Nó hai mươi ba tuổi rồi, cả nhà ngoài cháu ra còn ai coi nó là trẻ con nữa, làm anh trai cũng không thể chiều như vậy được.”
Ai nuôi nó như em trai chứ?
Tôi đây nuôi như vợ tương lai cơ.
Không dám nói ra.
Chỉ biết vâng dạ đáp lại.
“A Diêu đã có bạn gái rồi, không biết bao giờ Ôn Doãn mới mang một cô về cho dì?”
Da đầu tê dại.
Ôn Doãn bên cạnh khựng lại.
Ánh mắt dữ tợn quét qua tôi, lại một lần nữa quăng đũa, sau đó không ngoảnh lại lên lầu.
“Ôn Doãn! Mẹ xem mày muốn phá trời rồi!”
Mẹ kế Ôn Doãn nổi giận lần hai không khác gì cọp cái Đông Bắc.
Tôi dỗ dành mãi mới ổn.
Lại nghĩ đến chuyện Ôn Doãn chưa ăn được bao nhiêu, quay lại bưng bát canh lên cho cậu ấy.
Căn phòng tối om im ắng, đầu mũi thoảng mùi thơm ngọt ngào kỳ lạ.
“Ôn Doãn?”
Tôi khẽ gọi, mò mẫm công tắc đèn.
“Ôn —”

