Đang nghĩ xem mở lời kiểu gì, thì anh bỗng nói:
“Chiều nãy trên xe, nếu tôi không ngăn em lại… em định làm thật à?”
Tôi khựng lại, gật đầu, thành thật trả lời:
“Tôi tưởng anh không nhịn nổi nữa.”
“Tôi chưa bao giờ mất kiểm soát.” Anh cười nhẹ, “Lúc ra khỏi trung tâm thương mại, thấy xe của thư ký bố tôi. Chắc ông ấy biết chuyện nên cho người theo dõi. Tôi chỉ là diễn cho họ xem.”
Tôi thật sự tò mò:
“Sao anh lại ghét hôn nhân sắp đặt thế? Với gia đình các anh thì đâu phải con đường tắt quá lý tưởng à?”
“Không vì sao cả. Chỉ đơn giản là tôi không muốn sống như bố mẹ tôi. Rõ ràng chẳng còn tình cảm, nhưng vẫn bị ràng buộc bởi dấu ấn suốt đời. Rõ ràng chẳng ưa gì nhau, nhưng mỗi khi đến kỳ đặc biệt lại phải ngủ với nhau chỉ vì pheromone hợp nhau. Em không thấy ghê à?”
“… Xin lỗi, em không hiểu lắm. Nhưng mà, để tìm được người vừa hợp lý trí vừa hợp cảm xúc đâu có dễ, không thử thì sao biết, nhỡ bỏ lỡ mất người hợp với mình thì sao?”
Đêm khuya tĩnh mịch, tôi đoán thuốc ức chế cũng bắt đầu phát huy tác dụng, nên chuẩn bị về nghỉ.
Nhưng anh mãi chẳng động đậy.
Đèn gara xuyên qua kính xe làm không gian bên trong tối mờ mờ.
Điếu thuốc cháy đến tận cùng, anh hút một hơi cuối.
Sáng lên, rồi tắt phụt.
Khoảnh khắc tàn lửa vụt tắt, tôi thấy rõ yết hầu anh chuyển động.
Anh có điều muốn nói.
Tôi đợi vài giây.
Rồi đột nhiên điện thoại tôi reo lên.
Là Từ Hựu — alpha đồng nghiệp của tôi.
Vừa bắt máy đã nghe gào lên đầu dây bên kia:
“Đệt, nghe nói cậu xin nghỉ hả?”
“… Nửa đêm rồi, dù không nghỉ thì tôi cũng đang nghỉ ngơi.”
Hắn như không hiểu tiếng người:
“Cậu điên à? Xin nghỉ làm gì? Dự án thì sao?”
Tôi im lặng hai giây, cười nhạt:
“Nghe giọng cậu còn khỏe phết nhỉ? Về tăng ca tiếp nhé?”
Bên kia nghẹn họng, bắt đầu lôi mấy điều khoản về kỳ phát tình, luật liên bang, rồi quyền lợi hợp pháp dành cho alpha.
Tôi nắm chặt điện thoại, hít sâu một hơi, không thèm quan tâm bên cạnh còn có sếp, mở miệng là một tràng chửi tan nát.
“… Nếu công ty không cần cân bằng giới tính thì loại vô dụng như cậu có tư cách gì làm đồng nghiệp với tôi? Đồ não tôm, sống mà cả trong lẫn ngoài đều phải người khác hầu, tôi thấy nhục thay cho cậu đó. Về đúc lại từ đầu đi, đúc lại lần nữa có khi còn cứu vãn được!”
Từ Hựu im re cả buổi, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc.
Chửi xong tôi nghỉ lấy hơi, hắn mới khàn khàn lên tiếng:
“Anh Đại… chửi nữa đi…”
?
Cố ý khiêu khích tôi đấy à?
Tôi còn đang định phát huy “tài năng mắng chửi” thì điện thoại bị giật mất.
Anh ném cho đầu dây bên kia một câu:
“Sau kỳ nghỉ lên văn phòng tôi một chuyến.”
Mặc kệ tiếng thở gấp bị cắt ngang bên kia, anh dứt khoát tắt máy.
Tôi còn lẩm bẩm nhỏ xíu: “Đầu óc có vấn đề.”
Anh quay sang nhìn tôi, dù không thấy rõ, tôi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt vừa nóng rực vừa sắc bén.
“Phương Đại.”
Tôi lập tức trượt gối đầu hàng:
“Xin lỗi sếp, tôi thực sự không nuốt nổi cục tức này, không cố ý nói xấu người khác trước mặt anh đâu.”
“Ngồi lên đây.”
“… Hả?”
“Làm tiếp việc hồi chiều còn dang dở, tôi nhịn không nổi nữa rồi.”
11
Xét cho cùng thì… cũng coi như đồng quy nhi thù đồ (hai người, hai đường, nhưng rồi vẫn về cùng một nơi).
Anh tựa lưng vào ghế xe, thở hổn hển.
Tôi từ kiếp trâu ngựa hóa thân thành ngọc thố, chăm chỉ “giã thuốc”.
Mà cái thuốc này… sao mãi không hết!
Tôi bắt đầu lo lắng trong lòng — đừng nói ba mươi phút, ba tiếng cũng chưa chắc xong. Lẽ nào… phải giã tới sáng?
Anh hơi nhấn tay tôi một chút.
“Có ai từng nói với em… em rất thơm chưa?”
“Sếp, em là beta mà, không có pheromone đâu.”
Anh vẫn lặp lại y chang: “Rất thơm.”
… Đúng là kỳ phát tình thật đáng sợ, tính cách thay đổi không còn là chuyện lạ, đến cả nhân cách cũng sắp sụp đổ.
Tôi tiếp tục siêng năng “giã thuốc”, nhỏ giã 40, to giã 80.
Thấy anh còn định mở miệng lải nhải, tôi nhanh chóng cắt lời:
“Là mùi thuốc lá phải không? Muốn hút một điếu không?”
“… Eo em cũng thon thật. Muốn ôm.”
…
Anh làm ơn nghe lời người ta nói một chút được không?!
Bị anh ôm chặt mặt đối mặt, hai tay kẹp giữa hai cơ thể, không tiến cũng không lùi được.
Thôi thì coi như nghỉ ngơi một chút.
Nhưng mà, trong bầu không khí và cái ôm thế này, dễ bị phân tâm thật.
Tôi chợt nhớ ra, thật ra đúng là có người từng nói tôi thơm.
Mẹ tôi.
Bà đặt tên tôi là “Đại” — chắc mong cả đời tôi an yên, nhẹ nhàng, bình thản. Ai ngờ sau này phân hoá thành beta, rồi trở thành một nhân viên công sở bình thường.
Tầm thường tới mức, đến phút cuối đời bà, tôi cũng không kịp gặp mặt.
Công ty cũ họp không cho mang điện thoại, tôi đã lỡ mất cuộc gọi từ bệnh viện.
Lúc đó, cấp trên ngoài mặt an ủi, nhưng nét mặt chẳng có chút cảm thông nào.
“Mọi chuyện đã vậy rồi, em có về cũng chẳng thay đổi được gì, hoàn thành việc hôm nay trước đã.”

