8

Im lặng.

Im lặng đến đỏ cả tai.

Xấu hổ muốn đập cửa sổ mà nhảy ra luôn cho rồi.

“Ờm… tôi… em ngủ sofa nhé, nằm chung giường vẫn hơi kỳ.”

Vừa nói, tôi vừa vội vàng lật người xuống giường, luống cuống kéo quần vào.

Mà khổ nỗi ống quần cứ xoắn vào nhau, tôi nhảy lò cò mấy cái rồi bị vướng vào ống kia, té sấp mặt đau điếng.

Tôi chưa kịp đứng dậy đã bị kéo lên, anh một tay vòng qua eo tôi, tay kia thì bình tĩnh giúp tôi mặc lại quần.

Tôi cứ đơ người ra đó.

Anh thở dài: “Lỗi tại tôi, chưa giải thích rõ với em.”

Tôi cắn môi, không lên tiếng.

“Cũng không có ý chọc cười gì đâu, chỉ là hơi bất ngờ, vì trong ấn tượng em luôn rất nghiêm túc, rất nguyên tắc.”

Tôi vẫn không nói gì.

Anh cúi đầu, hơi cau mày: “Chạm vào chỗ bị thương rồi à?”

Tôi nhắm mắt lại.

Chết tiệt.

Sao mà thông minh quá mức vậy, tôi còn định cố chịu, đợi lát lén đi bôi thuốc cơ mà!

Quần kéo tới đầu gối, mông thì lạnh ngắt.

“Sếp, em… em tự làm được.”

Tôi cố vùng dậy mấy lần đều bị anh ấn xuống.

“Đã chuẩn bị tâm lý làm đến bước đó rồi, giờ xấu hổ gì nữa?”

“Giờ… khác mà.”

Anh chẳng buồn nói nhiều, vặn nắp thuốc mỡ: “Đừng cử động.”

Giọng rất cứng rắn.

Tôi đành tiếp tục nhắm mắt, ôm chặt hai chân vào ngực, mặc số phận.

Tầm nhìn tối đen, các giác quan khác đều phóng đại, nhiệt độ ngón tay và cả cảm giác đầu ngón của anh như khuếch đại gấp mấy lần… ngứa ngáy, kỳ lạ.

Ngày càng lạ.

Chân tôi không giữ nổi nữa, mềm nhũn nghiêng qua một bên.

Tôi cắn chặt đốt ngón tay, cố nuốt cái tiếng rên rỉ quái dị kia vào bụng.

Anh khựng lại một nhịp, rồi tiếp tục bôi thuốc, nhưng lần này kéo dài như sợi tơ, chậm chạp dịu dàng.

“Phương Đại.”

Giọng anh khàn khàn, trầm thấp.

“Em làm loãng cả thuốc rồi.”

9

Sau câu đó, anh không nói gì thêm.

Tôi thì cảm thấy muốn chết quách cho xong, đến mức bật luôn chế độ mặc kệ đời, trong lòng lại bình tĩnh lạ lùng.

Bôi thuốc xong, tôi làm như không có chuyện gì, tự chỉnh lại quần áo, kéo anh vào nhà vệ sinh rửa tay.

Tôi giả vờ không để ý tới hơi thở lộn xộn, nhiệt độ cơ thể nóng bừng và thứ cứng ngắc đang chọc vào tôi.

Rửa tay xong, vừa tắt vòi nước là không khí trong phòng tắm lập tức trở nên đặc quánh.

Trên giá cạnh bồn rửa có nửa bao thuốc lá.

Tôi vừa hỏi “cho em xin một điếu nhé”, tay đã nhanh như chớp nhét vào miệng.

Mùi vị đậm đà, thơm nồng — mượt mà y như hàng cao cấp.

Khốn kiếp, hút đồ xịn ghê.

Nhưng mà, đồ dùng có sang mấy cũng vô ích, kỳ phát tình mà lên cơn thì bản năng trỗi dậy, còn mất kiểm soát hơn cả beta.

Tôi ngậm điếu thuốc, gõ tàn vào bồn rửa:

“Sếp, có hai lựa chọn. Một là em ra ngoài mua thuốc ức chế; hai là gọi bố anh xin. Nhưng bây giờ nửa đêm rồi, cách đầu tiên sẽ mất thời gian, cách thứ hai thì chắc chắn làm mẹ anh thức giấc.”

Đuôi mắt anh đỏ rực, ánh nhìn dán chặt vào cổ tôi, nghiến răng.

“Lựa chọn thứ ba.”

Ánh mắt đầy xâm lược khiến tôi suýt tưởng cổ mình mọc tuyến thể thật.

Tôi vô thức sờ cổ, vẫn trơn nhẵn.

“Không có lựa chọn thứ ba, sếp à. Anh nói rồi mà, không ngủ với em.”

“Thứ ba là, trên xe tôi có thuốc ức chế.”

Rồi rồi, là tôi tự tưởng tượng nhiều quá.

“Chìa khóa đâu, em đi lấy.”

Anh lấy điếu thuốc từ tay tôi, chậm rãi ngậm vào miệng mình.

Tôi định nói khỏi cần phí công, nước bọt tôi không có pheromone đâu, không giúp được gì cho anh.

Lại sợ anh chỉ là nghiện thuốc, thành ra tôi càng tự ảo tưởng, nên thôi không nói gì nữa, đẩy anh ra định bước ra ngoài.

Cổ tay bị một bàn tay nóng rực giữ chặt.

“Tôi đi với em.”

10

Tủ lạnh nhỏ sau xe liên tục phun sương trắng.

Chất lỏng trong suốt được tiêm vào cơ thể, đôi mắt anh dần khôi phục vẻ tỉnh táo.

Tôi thu dọn ống tiêm, tiện thể nhét thêm hai ống phòng khi cần.

Anh không có vẻ gì định xuống xe.

Chắc vẫn chưa bình thường lại.

Mấy omega nói đúng, tôi thực sự không thể cảm nhận được cảm giác như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm tim gan mà anh kể.

Nhưng nhìn anh thế kia, chắc cũng khó chịu lắm.

Đặt mình vào vị trí người khác một chút, tôi cũng có thể hiểu được.

Haiz, nghỉ phép quả thật hơi bốc đồng.

Hay là quay lại làm nhỉ? Dù sao dự án đó cũng quan trọng, anh cũng phải quay lại chỉ đạo.

Đã “bung lụa” một ngày rồi, biết điều thì quay về thôi.

Kỳ nghỉ dù dài cũng sẽ kết thúc, nằm không thế này chỉ tổ lãng phí thời gian.

Nhưng nếu rút đơn xin nghỉ, thì mấy lời hùng hồn lúc trước trong văn phòng sẽ thành trò cười mất.

Scroll Up