Toàn thân căng cứng, run bần bật.

Không dám nhìn anh lấy một cái.

Trong lúc tuyệt vọng đến muốn khóc, tôi lại giơ chân đạp cửa thêm cái nữa:

“Có ai không!”

Bên ngoài vẫn im phăng phắc.

Thẩm Thời Thuật bật cười khẽ:

“Cửa ở đây cách âm rất tốt.”

…Tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

4

“Rượu ở đây đắt lắm, cậu có muốn thử chút không?”

Ngón tay thon dài của Thẩm Thời Thuật kẹp lấy ly thủy tinh, thành thạo rót rượu, khuấy nhẹ.

Tiếng đá va vào thành ly vang lên trong trẻo.

Chất rượu chuyển màu xanh nhạt, sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Anh đưa ly về phía tôi.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi… tôi không biết uống.”

Anh khẽ cười, ngửa đầu uống cạn.

Dòng rượu màu lam chảy dọc theo cằm anh, lướt qua yết hầu nổi bật rồi biến mất dưới cổ áo.

Nuốt xuống, anh nhíu mày:

“Tôi đánh giá thấp cậu rồi. Trong rượu có pha thứ gì đó.”

…Cái gì cơ?

Đôi mắt sâu của Thẩm Thời Thuật nheo lại, ánh nhìn tối hẳn đi:

“Thiếu gia nhỏ, vui không? Chơi mệt rồi thì có phải nên đổi lượt không?”

“Anh… anh định làm gì—”

Tôi còn chưa nói hết câu, anh đã giơ tay, dùng chính chiếc cà vạt vừa nãy trói chặt cổ tay tôi lại.

Một tay anh nâng cổ tay tôi lên quá đầu, thân hình cao lớn đè thẳng tôi lên tường.

Lưng tôi dựa vào mặt tường lạnh buốt, cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng.

Còn phần ngực và bụng thì như bị lửa thiêu.

Bàn tay anh lướt qua từng tấc da thịt tôi, như con rắn đen trườn qua mọi khe hở không chừa sót.

“Rượu này cũng không tệ,” anh cúi đầu, giọng khàn khẽ bật cười, “thử cùng tôi chứ?”

Khoảnh khắc sau, môi tôi bị chiếm lấy—

Hơi thở nóng rẫy, mùi rượu và vị ngọt hòa vào nhau…

5

Đến khi tôi tỉnh lại, thì mọi chuyện đã quá muộn.

Thẩm Thời Thuật đúng là nam chính, quả nhiên không hổ danh nhân vật trung tâm — sức lực và khả năng đều hơn người.

Mắt tôi cay xè, sống mũi nóng lên.

Lần đầu tiên trong đời… cứ thế mà mất rồi.

Sáng hôm sau, khi cửa phòng cuối cùng cũng được mở khóa,

Tôi vừa khóc không ra nước mắt, vừa ôm lấy mông mình, lén lút chuồn ra khỏi phòng.

Vừa ra đến hành lang, đã đâm sầm vào đám vệ sĩ của tôi.

“Thiếu gia, cậu không sao chứ?”

“Ủa, mông cậu làm sao thế?”

“Có phải bị trĩ không thiếu gia!”

Tôi nghiến răng ken két: “Hôm qua là ai… ai khóa cửa lại hả!”

Cả đám đồng loạt cúi đầu, không ai dám thở mạnh.

Tôi thở dài, phất tay:

“Thôi bỏ đi, về thôi.”

Một tên trong nhóm liếc vào trong phòng, thấp giọng hỏi:

“Hôm qua thiếu gia có dạy cho hắn ta bài học nào không? Cho hắn biết thế nào là động vào người không nên động!”

“Tôi còn nghe loáng thoáng tiếng khóc đêm qua nữa, chắc là tên Thẩm Thời Thuật đó bị thiếu gia dọa cho khóc rồi!”

…Cảm ơn, đúng là bị “dạy dỗ” thật đấy.

“Có, có rồi, đi mau!”

Tôi đang chuẩn bị chuồn khỏi quán bar thì một bóng người nhỏ nhắn chắn ngay trước mặt.

Cúi đầu nhìn — là một cô gái xinh xắn, khuôn mặt dịu dàng như búp bê.

Hai tay cô chống hông, giọng gay gắt:

“Ai cho các người bắt nạt anh ấy hả!”

Sau đó, cô vẫy tay một cái, đám vệ sĩ phía sau lập tức tiến lên, vây chặt lấy chúng tôi:

“Không ai được đi hết, mau xin lỗi anh ấy cho tôi!”

Tôi tròn mắt kinh ngạc: “Cô là… Lâm Tịch Nhan?”

“Cậu biết tôi à? Biết cũng vô ích thôi. Dám bắt nạt Thẩm Thời Thuật thì phải trả giá.”

Tôi xúc động muốn khóc.

Trời ơi nữ chính ơi, cuối cùng cô cũng chịu tới rồi!

6

Thế giới này là một quyển tiểu thuyết “cứu rỗi”.

Nữ chính – Lâm Tịch Nhan – là thiên kim tiểu thư nhà giàu,

còn Thẩm Thời Thuật – nam chính – lại là “thiếu gia thật” sa cơ lỡ vận.

Hai người vốn là thanh mai trúc mã, nhưng xa cách nhiều năm, nên chẳng còn nhận ra nhau.

Những năm tháng lang bạt khiến tính cách của Thẩm Thời Thuật trở nên méo mó và tối tăm.

Cha nuôi nghiện rượu, suốt ngày đánh đập anh;

anh bị ép phải ra ngoài làm việc kiếm sống, lại luôn bị người khác chế nhạo, khinh thường.

May mà anh gặp được nữ chính – Lâm Tịch Nhan.

Cô chính là ánh sáng duy nhất trong thế giới đen tối của anh.

Trước khi tôi xuyên vào, cô từng ra tay giúp anh một lần.

Từ đó, Thẩm Thời Thuật bắt đầu nảy sinh tình cảm với cô.

Mà lần này — chính là nút thắt quan trọng giúp tình cảm của hai người thật sự thăng hoa.

Cô ta sai người trói tôi lại, ném vào phòng bao.

“Cậu, xin lỗi anh ấy đi!”

Nghe thấy động tĩnh, Thẩm Thời Thuật khẽ mở mắt.

Nhưng ánh nhìn của anh lại không dừng ở Lâm Tịch Nhan — mà hướng thẳng về phía tôi, người đang bị trói.

Scroll Up