16
Hai tháng sau, hắn phục hồi hoàn toàn.
Nhờ sức mạnh đồng tiền nhà họ Trình, vết sẹo trên bụng chỉ còn một đường nhạt, nhìn không biết từng bị đâm.
Hắn phanh áo khoe khắp phòng, đắc ý:
“Đàn ông phải có vài vết sẹo, tượng trưng cho vinh quang.”
Tôi liếc:”Anh hưởng đi. Đó là hậu quả vì anh đánh thua Hứa Lỗi, là dấu vết thất bại.”
Hắn cười hì một tiếng, kéo tôi vào lòng.
“Tôi vì ai mà bị? em còn chọc tôi, có lương tâm không?”
Bị hắn ôm chặt không nhúc nhích được, tôi chỉ có thể vỗ tay hắn.
“Đang xào đồ, đừng làm loạn, khét bây giờ.”
Hắn hơi nới lỏng, nhưng không buông hẳn, còn dụi đầu vào hõm vai tôi.
Tôi mặc hắn ôm, đung đưa theo lực hắn.
Đang xào thì hắn bất ngờ cắn nhẹ cổ tôi.
Tôi đau rụt lại, trừng mắt.
“Đau! Anh tính làm chó à?”
Hắn không nói, chỉ dụi mũi vào cổ tôi, hơi thở nóng rực.
Hắn ôm tôi rất lâu.
“Sao thế?”
Lạ ghê.
Hắn lại cắn nhẹ một cái, rồi buông tôi ra.
“Không sao. Buồn ngủ chút. Tôi vào ngủ trước.”
“Ừ, lát ăn tôi gọi.”
Không có hắn lải nhải bên cạnh, tôi làm nhanh hơn.
Nửa tiếng sau, tôi bày đồ ăn ra bàn, vào phòng gọi hắn.
Trình Quật trùm kín chăn, cau mày, mồ hôi lấm tấm, trông khó chịu.
Ốm rồi?
Tôi đặt tay lên trán hắn.
“Anh sao vậy?”
Giọng hắn khàn đặc:
“Không sao… em ra ngoài đi.”
“Trông không giống không sao. Anh—”
Tôi đột ngột dừng lại.
Quen coi hắn như thương binh quá, suýt quên hắn là Alpha.
Kỳ mẫn cảm đến rồi.
“Anh chịu chút, tôi đi lấy thuốc ức chế.”
Tôi đứng dậy—nhưng chợt nhớ:
Đây là nhà tôi. Tôi là Beta.
… Tôi không có thuốc ức chế.
Tiệm thuốc gần nhất… nếu chạy đi giờ này…
Gốc cổ họng Trình Quật phát ra tiếng gầm thấp.
Tôi đứng yên nửa phút, rồi nhắm mắt, siết tay lại.
Tôi quay vào, đóng cửa lại.
Vừa ôm lấy hắn, mắt hắn mở to.
“Tống Dật? em —”
“Im.”
Tôi kéo tay hắn đặt lên eo mình, cúi xuống hôn.
“Hôn cho tử tế.”
17
Trình Quật nhìn ngoài thì lông bông, bất chính, như công tử ăn chơi.
Nhưng bên trong hắn thật sự rất dịu dàng.
Dù đang trong kỳ mẫn cảm, hắn vẫn kìm lực, kìm nhịp, sợ tôi bị thương.
Chính cái dịu dàng đó… lại làm tôi muốn khóc.
Tôi khó chịu đến mức bám chặt vai hắn, để lại một hàng dấu răng.
“Anh… nhanh lên chút.”
Hắn bật cười khẽ, cắn tai tôi.
“Biết rồi, bảo bối.”
…
Chúng tôi vật lộn gần nửa đêm.
Tỉnh dậy thì tôi đang nằm gọn trong vòng tay hắn.
Lưng áp vào ngực hắn, cánh tay hắn vắt ngang eo tôi, lòng bàn tay nóng áp vào bụng tôi.
Tôi cựa nhẹ, hắn cũng mơ màng tỉnh dậy.
“Còn sớm, ngủ nữa không?”
“Không ngủ được.”
Tôi xoay người, tựa vào ngực hắn.
Nghĩ cũng lạ—tôi không phải Omega, không có cảm giác phụ thuộc sau kết hợp.
Nhưng lúc này lại thấy an tâm lạ lùng.
“Lưng hơi mỏi, anh bóp đi.”
Hắn bật cười, bàn tay ấm xoa đúng chỗ đau, thoải mái đến mức tôi nhắm mắt lại.
Hắn hôn lên mí mắt tôi.
Rồi không báo trước, nói:
“Tống Dật, chúng ta kết hôn đi.”
Tôi: ?
“Nghiêm túc chút. Chúng ta chỉ… ngủ một đêm.”
Hắn trợn mắt:
“Một đêm còn chưa đủ? Nói cho em hay, tôi theo đuổi em là để cưới! Hôm qua là lần đầu của tôi đấy!”
Tôi nhướn mày:”Lần đầu của anh bao nhiêu tiền, tôi mua.”
Hắn nheo mắt nguy hiểm, tay bóp eo tôi mạnh hơn chút, kéo tôi sát lại.
“Bác sĩ Tống, tư tưởng thế là phạm pháp, giao dịch sắc tiền biết chưa?”
Tôi cười:”Sao? Tôi giúp anh qua kỳ mẫn cảm, tôi đòi thù lao hợp lý thôi mà.”
Hắn nghẹn họng.
Không cãi lại được, hắn chuyển sang cù lét tôi.
Tôi giãy đến mức đá hắn xuống giường.
“Đói rồi, đi nấu đồ ăn.”
“Vì anh mà bữa tối tôi làm hôm qua phí luôn rồi.”
Bụng rỗng mà vận động cả đêm—ai chịu nổi?
Hắn lồm cồm bò dậy:
“Được được, tổ tông, em nói sao tôi nghe vậy.”
“Em bảo tôi khoả thân cũng được.”

