Trình Quật kích động:”Không, để tôi giải thích, đây là hiểu lầm! Tôi chưa từng bao ai hết! Chỉ là lần trước thấy cậu ta bị Alpha khác bắt nạt trong hội sở, tôi nhìn không lọt mắt nên dạy dỗ đám cặn bã đó một trận, rồi cho cậu ta ít tiền gấp mà thôi, tôi thật sự không—”

“Anh Trình,”tôi lạnh mặt cắt ngang.”Bây giờ là giờ làm việc, không nói chuyện riêng. Thuốc của anh tôi đã kê xong, quét mã thanh toán rồi lên tầng hai lấy thuốc. Người tiếp theo.”

Trình Quật mím môi, mái tóc được vuốt kỹ lưỡng bỗng xịu xuống như gà con ướt mưa.

Hắn “ồ” một tiếng, đứng dậy với dáng vẻ già nua trông thấy, lê từng bước ra ngoài.

4

Hai tuần tiếp theo, ngày nào tôi cũng thấy Trình Quật ở bệnh viện.

Hắn không phải đến khám bệnh, mà đến… làm việc hậu cần.

Hôm nay đặt cơm trưa cho cả khoa, ngày mai đặt trà sữa cho cả tầng.

Mỗi ngày tan ca, vừa bước ra cửa viện là hắn đứng đó, ưỡn ngực như con công xòe đuôi, hỏi tôi có vinh hạnh được đưa tôi về không.

Và ngày nào tôi cũng từ chối bằng lý do tôi có xe.

Hắn lần nào bị từ chối cũng như gà trụi lông, nhưng hôm sau lại như được tiêm thuốc kích thích, tiếp tục xông lên.

Tôi: …

Chiều nay tôi có một ca mổ, tôi là bác sĩ chính, phải đứng suốt ba tiếng đồng hồ.

Sau khi ca mổ thuận lợi, tôi mới thở phào và thả lỏng thần kinh.

Thay đồ xong định đi buồng bệnh thì thấy Trình Quật và một người nữa—chắc bạn hắn—ngồi ở ghế hành lang.

Bạn hắn nói:”Tôi chẳng hiểu nổi. Cậu đến đây bao ngày rồi, người ta còn chẳng liếc cậu cái nào, sao cậu vẫn kiên trì thế?”

Trình Quật:”Cậu chưa gặp chân ái bao giờ, cậu không hiểu.”

“Chân ái cái đầu cậu. Hai người mới ăn với nhau một bữa. Cậu đây là thấy sắc nổi lòng tham thì đúng hơn. Lúc trước cậu nói gì ấy nhỉ? ‘Dù đẹp như tiên cũng chẳng thèm’~ ‘Nó mà tới thì tôi đuổi thẳng’~ Rồi nhìn cậu bây giờ xem, mặt dày dính lấy người ta, bar không đi, xe không đua, ngày ngày quanh quẩn bên một Beta. Mấu chốt là cậu hẹn người ta cả đống lần mà người ta một lần cũng chẳng nhận lời. Nhục chưa?”

Trình Quật tặc lưỡi:”Nói cái gì mà ‘một Beta’, biết lịch sự không? Cậu ấy có tên, là Tống Dật. Với lại Beta thì sao? Tôi thích Beta đấy, tôi thích dán người ta đấy. Can hệ gì tới cậu?”

Bạn hắn chỉ biết trợn trắng mắt.

Tôi định giả vờ không quen biết, lặng lẽ đi qua thì hắn quay đầu lại thấy tôi.

“Bác sĩ Tống!”

Mi mắt tôi giật mạnh.

…Đáng lẽ nên đi đường vòng dưới lầu.

Tôi nở nụ cười tiêu chuẩn.

“Anh Trình lại đến bệnh viện, cơ thể lại khó chịu?”

Trình Quật lập tức lôi ra từ sau lưng một… thùng đồ.

Tôi nhìn kỹ—một thùng… bút máy.

Xếp ngay ngắn, cùng một thương hiệu, chiếc nào cũng đắt đỏ.

“Tôi nghe nói các bác sĩ thiếu nhất là bút. Bút này viết rất sướng tay, tôi mua cả lô, nhất định hợp với cậu.”

“Một thùng này dùng hết tôi lại mang thùng khác tới.”

Tôi: …

Đúng là… nhân tài.

Cuối cùng tôi vẫn bảo hắn mang về. Giá trị cao quá, nhận dễ bị nói là nhận hối lộ.

Trình Quật ủ rũ mười giây, rồi lại hớn hở nói tối đến đón tôi tan ca.

Dĩ nhiên tôi lại từ chối.

Bạn hắn bên cạnh cố nhịn cười đến run vai, cuối cùng không nhịn được bật cười, nhưng bị tôi quở vì làm ồn trong khu nội trú.

Hai tên này… đúng là rảnh rỗi.

Cuối cùng hắn kéo bạn đi, ôm theo cả đống bút, leng keng chạy mất.

5

“Vất vả rồi bác sĩ Tống, phần còn lại giao cho chúng tôi. Anh về nghỉ sớm đi.”

Tôi gật đầu:”Bệnh nhân sau khi tỉnh có thể hơi kích động, nhớ trấn an.”

Bàn giao xong, tôi lái xe về nhà.

Hôm nay thật sự hơi mệt.

Trên đường, luôn có một chiếc G-Class theo sau—xa xa nhưng không rời.

Mẫu xe quen, biển số quen.

Tôi đâu có bỏ thuốc mê vào người hắn đâu, sao lại dai như vậy.

Tôi thu ánh mắt lại, lơ đi.

Khi đến đoạn đường ven sông, tôi thấy một nhóm người tụ tập.

Tai nạn?

Nhìn kỹ—mọi người đang vây quanh một đứa trẻ ngồi trên lan can, chênh vênh muốn nhảy.

Tôi lập tức tấp xe vào lề, vừa xuống xe thì thấy đứa nhỏ bất ngờ nhảy xuống.

Đồng tử tôi co rút.

Không nghĩ ngợi, tôi định chen vào để nhảy xuống cứu—nhưng một bóng người đen nhánh đã lao xuống còn nhanh hơn tôi.

Trong chớp mắt đã biến mất dưới mặt nước.

Tôi sững lại.

Tim như bị siết chặt.

Cơn nghẹt thở ập tới, nhịp tim tăng vọt.

Là Trình Quật.

6

“Nói xem, tuổi đang đẹp như thế, tương lai rộng mở như thế, sao lại nghĩ quẩn. Biết bao nhiêu người lo lắng cho em như vậy.”

“Đời người á, không có cái gì là không vượt qua được. Em nhìn anh này, muốn kết hôn với người ta mà người ta lơ anh nửa tháng, hoa tặng không nhận, quà không lấy, anh đem hết gia tài ra dán người ta mà người ta còn chẳng thèm nhìn. Anh buồn muốn chết, thế anh có nhảy sông không?”

Tôi cởi áo khoác khoác lên vai đứa nhỏ, trừng hắn.

“Được rồi, tâm lý nó đang yếu, đừng nói nữa.”

Trình Quật hừ một tiếng:”Sao lại không nói, suýt nữa là cậu cũng nhảy theo rồi đấy. Cậu mà xảy ra chuyện, tôi phải làm sao đây, nhảy xuống theo để tuẫn tình à?”

Tôi: …

Đúng là lo hão.

Đứa nhỏ tầm 14 tuổi, tôi vừa kiểm tra sơ qua, may là Trình Quật nhảy xuống kịp, chỉ sặc ít nước, không nguy hiểm. Nhưng vẫn phải đưa đến viện kiểm tra đầy đủ.

Hắn vẫn lảm nhảm:

“Lần sau không được làm liều thế nữa nghe chưa, đồ nhóc con. Mạng người quý lắm. Mai mốt em vào đại học sẽ biết thế giới này lớn thế nào. Mẹ em đâu? Cho anh số đi, anh muốn—”

“Mẹ em mất rồi.”

Trình Quật im bặt.

Scroll Up