Sau khi anh trai tôi m/ất, anh ấy giao phó ngư/ời tìn/h nhỏ mà anh luôn luyến tiếc không dám cưới cho tôi.
Dù đó là một cậu trai câ/m không thể nói được, nhưng hễ không vui thì đôi mắt lại đỏ hoe, tay ra sức làm ký hiệu, nói rằng muốn đi theo anh tôi.
Tôi không chịu nổi, liền nắm lấy tay cậu ta:
“Được rồi, đừng có múa may nữa, tôi không hiểu đâu.”
Thế là cậu ta khóc cả nửa đêm, tôi lại phải dỗ dành cả nửa đêm ấy.
Nhưng rõ ràng là cậu ta đã nằm trên rồi, lại còn cứ khóc mãi, chuyện này thực sự quá kỳ quái.

01

Sau khi anh trai tôi ch//t, tôi vội vã c/ưới ngư/ời tì/nh nhỏ của anh ấy.
Nào ngờ, đêm tân hôn, tôi lại bị é/p xuống.
Lúc này mới phát hiện, người đẹp yếu đuối mà tôi luôn tưởng nhớ thực chất lại là một “t/ay ch/ơi” chính hiệu.
Tôi ph/ẫn n/ộ g/iãy g/iụa:
“Chẳng lẽ trước đây cậu toàn ở phía trên sao?”
Cậu ta nghiêng đầu, nở một nụ cười dịu dàng, trông thì ngây thơ vô hại. Nếu không phải bàn tay cậu vẫn đang th/áo cú/c á/o tôi, tôi suýt nữa đã tin rồi.
Sức lực còn khá lớn, tôi giã/y thế nào cũng không thoát được.
Khóe mắt tôi không kiềm được rơi xuống một hàng lệ, trong lòng thoáng dâng lên chút tuyệt vọng:
“Anh à, trước khi ch//t sao anh không nói với em anh là kiểu nằm dưới cơ chứ…”

02

Không ai nói thẳng ra, nhưng mọi người trong nhà họ Thịnh đều ngầm hiểu rằng Chung Ngôn là ng/ười tì/nh của anh trai tôi.
Dù cậu ta là một kẻ câ/m, nhưng đôi mắt sáng long lanh, đẹp đến mức chẳng giống đàn ông chút nào.
Bị bắ/t n/ạt cũng chỉ biết đỏ mặt múa tay loạn xạ, ai mà chẳng động lòng?
Trước khi ch//t, anh trai gọi tôi đến, cố gắng thở ra mấy lời dặn dò:
“Sau này Chung Ngôn nhờ cả vào em.
Thân thế cậu ấy đáng thương, tính cách lại quá khép kín, anh thật sự không yên tâm.”
Xung quanh giường b/ệnh đứng một vòng bà con thân thích, ai nấy sắc mặt khác nhau, đa số là khi/nh thư/ờng và c/hế g/iễu.
Chung Ngôn thì cúi mắt, không phản ứng gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh trai tôi.
Tôi tạm thời không lên tiếng.
Thực ra, cho dù anh không nói, tôi cũng sẽ gi/ành người này về.
Đang nghĩ trong bụng như thế, bất chợt Chung Ngôn ngẩng đầu nhìn tôi.
Đuôi mắt cậu đỏ hồng, rõ ràng vừa khóc, đôi mắt ướt át cứ nhìn thẳng vào tôi không chớp.
Trong khoảnh khắc, má/u n/óng trong người tôi dâng lên, suýt nữa bật cười thành tiếng.
Nhưng nghĩ đến anh trai, tôi cố nén lại, chỉ khẽ đáp một tiếng “Ừ.”

Sau đó, lo liệu xong tang sự cho anh trai, tôi đứng trước bia mộ anh, trong lòng không khỏi thầm cảm khái:
Anh à, tuy tôi rất hận anh, nhưng cũng may trước khi ch//t anh còn làm được một việc nên người.
Em trai tốt của anh đã tìm cho anh chỗ đất tử tế để nằm rồi.
Lúc ấy, có lẽ quá đắc ý, tôi không kìm được mà cười ra mặt.
Chợt phát hiện Chung Ngôn đang nhìn tôi dò xét, lúc đó tôi mới nhận ra khóe miệng mình đã cười tới tận mang tai.

03

Tôi muốn giật Chung Ngôn từ tay anh trai không phải chuyện ngày một ngày hai.
Nguyên nhân tôi thầm để ý cậu ta, tất nhiên không thể nông cạn như vậy.
Đối với tôi, Chung Ngôn là một sự tồn tại đặc biệt.
Anh trai tôi luôn coi thường tôi, vì tôi là con riêng mẹ mang theo khi tái giá.
Không chấp nhận việc mẹ đổi chồng, anh đem sự bất mãn đó trút lên tôi: nói xấu tôi trước mặt bố anh, gọi tôi là “con hoang”, dùng đủ trò trêu chọc.
Những ngày như vậy, tôi đã chịu hơn mười năm.

Có lần, vì anh vu khống tôi làm vỡ bình cổ trong nhà, tôi bị phạt quỳ ở sân sau.
Nắng tháng sáu gay gắt đến mức tôi mới biết mồ hôi cũng có thể rơi xuống đất như nước mắt.
Khuôn mặt bỏng rát, bỗng tôi thấy Chung Ngôn che ô đi tới.
Lúc ấy tôi toàn gai góc, mở miệng liền:
“Sao, hả hê lắm à, không chờ được tới chế giễu tôi sao?”
Chưa kịp nói xong, bóng râm dưới ô đã che lấy tôi.
Cậu ta ngồi xổm trước mặt tôi, cái ô nhỏ chẳng che được hai người, phần lớn che lên tôi.
Tôi ngẩn ra, rồi cười khẩy:
“Cậu làm gì thế?
Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng làm vậy…”
Cậu không để tôi nói hết, nhanh tay nhét vào miệng tôi một viên kẹo.
Vị chanh, chua chua ngọt ngọt.
Tôi trừng mắt nhìn, cậu chỉ lặng lẽ đưa tôi một tờ giấy.
Anh trai tôi đột ngột xuất hiện, tôi vội nắm chặt tờ giấy trong tay.
“Cậu làm gì ở đây?” anh hỏi.
Chung Ngôn cười, ra hiệu tay gì đó, rồi cùng anh đi.
Trước khi đi, cậu còn quay đầu nhìn tôi, hất cằm ra hiệu mở tờ giấy.
Tôi cúi xuống, mở ra, thấy viết:
【Khổ quá, ăn chút kẹo cho đời ngọt thêm.】
Từ đó, mùa hè có vị kẹo chanh.
Cũng từ đó, tôi quyết tâm:
Cậu ấy, nhất định phải là của tôi.

04

Tôi thích Chung Ngôn, luôn coi cậu ấy như “vợ” mà nhìn.
Bởi khuôn mặt đó thật sự quá dễ khiến người ta lầm tưởng.
Chỉ trong một đêm, tôi từ “chồng” biến thành “vợ”, thực sự khó mà chấp nhận.
Cho dù tôi có thích cậu ấy thế nào, cũng không thể khống chế được việc tạm thời lạnh nhạt.

Thế mà hôm ấy, đang ở công ty xử lý văn kiện, quản gia gọi tới:
“Thịnh tổng, Chung tiên sinh nhất quyết đòi gặp ngài.
Chúng tôi giải thích rằng ngài đang bận, cậu ấy liền rơi nước mắt, chúng tôi thật sự bó tay.
Hay là ngài về xem một chút?”

Scroll Up