12
Hôm đó uống xong, sáng dậy Bùi Hỏa nhìn tôi đầy ý vị.
Phản ứng đầu tiên của tôi là đừng bảo lăn giường với anh ta rồi nhé.
Nghĩ kỹ không phải, đều đụng số rồi.
Chỉ có thể quy về rượu anh ta chưa tỉnh.
Ngày tháng trôi qua.
Đám cưới bố và mẹ kế tương lai cũng lên lịch.
Vì một số tâm tư không thể nói, tôi ít về nhà, về cũng cố tránh Tô Thích.
Nên khi nhận điện thoại cậu ta, tôi mới nhớ ra hình như lâu không gặp cậu ta.
Sau khi đại học khai giảng, cậu ta rời công ty, giờ nghe giọng cậu ta chỉ cảm thấy như kiếp trước.
Tô Thích gọi là bảo tôi đón cậu ta.
Trong điện thoại ồn ào, lẫn vài tiếng chửi bới.
Cuối cùng là giọng kinh hoàng của Tô Thích: “Anh trai, cứu em……”
“Nhanh bắt nó lại, đừng để nó chạy khỏi ngõ.”
Tôi vút đứng dậy, tài liệu rơi đầy sàn.
“Cậu ở đâu? Alo?”
Tiếng tút tút trong điện thoại khiến tôi tim đập chân run.
Tô Thích kiểu nhát gan này, đừng bảo bị cướp nhé.
Vội gọi cho bố tôi, biết hôm nay Tô Thích đi lấy đồ cưới, nhanh chóng rời văn phòng tìm người.
Trên đường tôi gọi liên tục, đến khi ở đầu ngõ thấy bóng dáng quen thuộc, hoảng hốt lao tới.
“Đ*t mẹ……”
“Ừc……”
Lời chửi chưa thốt đã nghẹn ở mũi bởi thuốc mê.
Mà tôi tưởng mỹ nhân sợ hãi khóc lóc đứng trước mặt, không buồn không vui.
“Anh trai, là anh ép em.”
13
Phòng tối tăm, chàng trai xinh đẹp.
Tỉnh dậy là cảnh này.
Giơ tay động đậy, phát hiện tay bị trói, hung khí là cà vạt của tôi.
Phát hiện tôi tỉnh, Tô Thích mới động.
Cậu ta từng bước đi tới, ánh mắt cúi xuống tham lam bò lên từng tấc da thịt tôi.
“Anh trai……”
Không thể phủ nhận.
Tô Thích như vậy khiến tôi có chút xa lạ và…… hưng phấn.
Tôi không tự chủ động chân một cái.
Ngón tay thon dài của Tô Thích vuốt ve má tôi, như tình nhân thì thầm: “Anh trai, anh thay lòng đổi dạ nhanh thế,
“Em học không kịp.”
Hả?
Nói bậy, tôi nếu thay lòng nhanh sao có thể mất ngủ ban đêm.
Giọng mang theo bất mãn thốt ra: “Cậu nói linh tinh gì vậy?
“Còn nữa, bây giờ lập tức thả tôi ra.”
Cứu mạng, không thả nữa sắp lộ rồi.
“Tô ……”
Ngón trỏ Tô Thích chặn môi tôi.
Tôi theo bản năng rụt lại, không còn bình tĩnh ngày thường, giọng trầm thấp mang ẩn nhẫn: “Mẹ cậu sắp kết hôn với bố tôi, tôi coi cậu là em trai ruột.”
Tô Thích hôn tôi một cái, cười ra tiếng: “Anh, đối với em trai anh sẽ thế này à?”
Tôi nghiến răng không nói.
Tô Thích lại ghé sát hôn tôi, mơ hồ: “Được rồi anh trai, đừng nhìn người khác nữa được không, anh thích kiểu gì em đều học được.
“Ngây thơ không giả tạo, trưởng thành ưu nhã, em đều làm được, anh đừng nhìn người khác.”
Không phải, tôi bao giờ thích kiểu này.
“Cậu từ đâu nghĩ tôi thích mấy cái này.”
Tô Thích nhướn mày nhìn tôi: “Chàng trai lần trước đến tìm anh không phải ngây thơ không giả tạo sao?”
Ừm, sự thật rõ ràng, người không đi nhầm, chỉ là bị lừa đi.
Tôi dùng chút ý chí cuối cùng mở miệng: “Cách xa tôi!
“Cậu không cần vì mẹ cậu làm đến bước này, tôi sẽ không làm gì hai người.
“Cậu cũng không cần lấy lòng tôi thế này.”
Nghe vậy, Tô Thích hiểu ra, nhìn thẳng tôi: “Anh nghĩ em làm vậy là vì mẹ lấy lòng anh?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Cậu ta cười, đầu tựa vai tôi run run.
“Anh trai, anh sẽ không nghĩ mẹ em đẹp thế này, giờ còn ngây thơ toàn nhờ em ủy khuất cầu toàn chứ.”
Cậu ta ghé tai tôi thổi khí:
“Ai có thể khiến em ủy khuất.
“Em làm vậy vì, em thích anh trai mà.”
Lời vừa dứt, tôi cảm thấy não nổ pháo hoa.
“Sao anh trai không thích em?
“Luôn trêu chọc bao người……”
Lời Tô Thích chưa dứt, giây sau đã bị tôi đè dưới thân.
Cà vạt trên cổ tay đã bung.
Tô Thích mặt đầy kinh ngạc.
Tôi cười sờ mặt cậu ta.
“Cậu có lẽ không biết, cấp hai cấp ba tôi đánh nhau mấy năm.
“Nếu ngay cả cái này cũng không cởi được, cỏ trên mộ đã cao ba mét rồi.”
Nghe vậy, Tô Thích cong mắt: “Em luôn biết anh trai rất lợi hại.”
Nghe vậy tôi cong môi, vén tóc mai người dưới thân ra sau. Động tác nhẹ nhàng, giọng khàn:
“Lời vừa nói, nói lại lần nữa.”
Tô Thích nhìn tôi, từng chữ: “Thích anh trai.”
“Không phải không thích đàn ông sao?”
“Không thích đàn ông, thích anh trai.”
“Thích bao nhiêu?”
“Chỉ nhận anh trai.”
“Sẽ hối hận không?”
“Không…… ư ư.”
Lời Tô Thích cuối cùng nghẹn trong miệng tôi.
Đêm mát như nước, mặt trăng nói, tối nay là đêm không ngủ.

