Bữa tối này mãi đến chủ nhật mới ăn.

Bạn thân nhìn Tô Thanh Hà từ trên xuống dưới, ghé tai tôi thì thầm: “Không tệ, nhìn đẹp hơn Tô Triệt, còn có chất. Nhưng cậu cũng giỏi, thích em trai, ngủ với anh trai. Nghĩ đến việc sau này Tô Triệt phải gọi cậu là chị dâu, tớ thấy sảng khoái. Nhớ phát trực tiếp cho tớ. Nghĩ tới dáng vẻ kiêu ngạo trước kia của Tô Triệt là tớ tức. May mà cậu không ở với nó, không thì tớ ngày nào cũng khuyên chia tay.”

Bạn thân đảo mắt, thấy dấu vết trên cổ tôi, kinh ngạc: “Cổ cậu sao thế? Va vào đâu à?”

Giây sau cậu ấy phản ứng lại, ngậm miệng.

Mặt tôi đỏ lên, nhìn sang bên cạnh, đổi chủ đề: “Đừng nói nữa, ăn đi. Cậu đến một mình? Gã kia không đi cùng? Lại cãi nhau à?”

“Ai thèm để nó đi cùng. Tốt nhất cả đời đừng xuất hiện trước mặt tớ, nhắc tới là bực. Cái gì cũng quản, tớ gặp ai, nói chuyện với ai cũng hỏi, phiền chết, đừng nhắc nó.”

Giây tiếp theo, cửa lại bị đẩy ra, một người đàn ông tóc dài, gương mặt tinh tế bước vào.

Người đàn ông đẹp đến mức khó phân biệt giới tính. Nếu không biết trước, tôi thực sự sẽ nghĩ đó là phụ nữ.

Cố Minh Úc, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc chưa châm, ánh mắt lướt quanh phòng rồi dừng lại trên người bạn thân.

Rồi anh ta bước tới.

Người đẹp lạnh lùng ai mà chẳng muốn ngắm thêm vài lần.

Cố Minh Úc bước tới, bị bắt chuyện ba lần, những người bị từ chối nhìn bạn thân, thì thầm gì đó với Cố Minh Úc rồi mới rời đi.

“Cậu đến làm gì?” Bạn thân nói, giọng không tốt, nhưng rõ ràng tâm trạng không tệ.

Tôi nhìn hai người họ, lặng lẽ ngồi sang đối diện.

Tô Thanh Hà đang họp qua điện thoại, thấy tôi đến gần, tự nhiên đặt tay lên eo tôi, rồi cúp điện thoại. Tôi dựa vào người anh, nhìn hai người đối diện, hỏi: “Anh gọi cậu ta đến?”

Tô Thanh Hà không phủ nhận: “Cậu ta hỏi địa điểm, anh gửi thôi.”

08

Năm thứ ba ở bên Tô Thanh Hà, anh cầu hôn tôi.

Ngày hôm sau khi tôi đồng ý, anh vội vàng đưa tôi ra nước ngoài đăng ký kết hôn.

Như sợ tôi đổi ý.

Tôi thấy buồn cười.

Sau này mới biết, là vì Tô Triệt sắp về.

Dù đã qua nhiều năm, Tô Thanh Hà vẫn sợ tôi gặp Tô Triệt.

Vẫn không có cảm giác an toàn.

Hễ nghe tên Tô Triệt là như lâm đại địch, hận không thể tách khỏi chúng tôi cả đời.

Trong mối quan hệ này, Tô Thanh Hà tưởng mình là người chủ động, nhưng thực ra là tôi.

Tôi ôm eo Tô Thanh Hà, dưới ánh mắt nghi hoặc của anh, nhỏ giọng nhưng nghiêm túc nói: “Tô Thanh Hà, em thích anh. Cả đời này, em chỉ yêu một mình anh. Em yêu anh. Nên em không muốn anh lo lắng sợ hãi. Giang Tự này yêu một người, sẽ không hối hận. Anh cũng không phải thế thân của Tô Triệt, anh là chính anh.”

“Anh cũng yêu em. Đời này, đời sau, mãi mãi yêu em.” Tô Thanh Hà ôm lại tôi.

Vì cảm thấy chữ “yêu” hơi sến, tôi và Tô Thanh Hà ít khi nói, chỉ làm nhiều.

Đám cưới tổ chức rất lớn, bố mẹ Tô Thanh Hà và Tô Triệt đều về.

Khi thấy Tô Triệt, lòng tôi rất bình thản.

Yêu và hận đã chìm vào dòng sông thời gian.

Tôi khẽ gật đầu với cậu ta, coi như chào hỏi.

Tô Triệt muốn nói chuyện riêng với tôi, tôi không đồng ý.

Chuyện xưa đã qua, giờ chẳng còn gì để nói.

Tôi và Tô Thanh Hà hôn nhau, ôm nhau dưới sự cổ vũ của mọi người, mãi đến khi đám cưới kết thúc, Tô Triệt mới rời đi, nhưng mắt cậu ta rất đỏ.

Tôi nhìn thêm vài lần, bị Tô Thanh Hà phát hiện, hậu quả là cả đêm không ngủ.

Tôi cảm giác mình mất nửa cái mạng.

Cả đời này không muốn kết hôn lần hai nữa.

Hoàn

Ngoại truyện, góc nhìn của Tô Thanh Hà:

Lần đầu tôi gặp Giang Tự là tại tiệc sinh nhật của Tô Triệt.

Giang Tự uống rượu, mặt đỏ bừng, đôi mắt nhìn Tô Triệt sáng lấp lánh.

Là tình yêu và sự thích thú không thể che giấu.

Nhìn Tô Triệt say như heo chết nằm trên sofa, tôi không hiểu nổi loại người này có gì đáng để thích.

Cảm thấy Giang Tự không có mắt nhìn.

Nhưng biết Tô Triệt sợ đồng tính, tôi sợ cậu nhóc sẽ tổn thương, định lên nhắc nhở vài câu.

Nhưng lời nói ra lại thành: “Nếu còn tiếp cận Tô Triệt, tôi sẽ cho cậu đẹp mặt.”

Giang Tự nghe câu này, ánh mắt run rẩy, như không hiểu sao tôi lại nói vậy, sợ đến mức người run lên.

Tôi biết mình dọa cậu ấy, thầm thở dài, định quay đi, nhưng không ngờ vạt áo bị kéo lại.

Tôi quay lại, thấy đôi mắt long lanh nước của Giang Tự nhìn tôi, đầy sợ hãi nhưng cố tỏ ra trấn tĩnh: “Anh đừng nói với cậu ấy được không? Tôi không muốn cậu ấy ghét tôi.”

Tim tôi bất giác đập nhanh, tôi tưởng mình tức giận.

Không để ý đến cậu ấy, tôi định rời đi, nhưng Giang Tự vẫn kéo tôi, bị lực của tôi kéo ngã về phía trước vài bước.

Tôi đỡ cậu ấy, nhưng cũng bị vấp, ngã đè lên người Giang Tự, không may làm sao, môi còn chạm vào môi cậu ấy.

Cảm nhận được sự mềm mại trên môi, đầu óc tôi trống rỗng. Giang Tự mở to mắt nhìn tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm.

Chết tiệt, tôi lại động lòng với người theo đuổi em trai mình.

Tôi như chạy trốn mà rời khỏi đó.

Một thời gian dài sau đó, tôi luôn vô thức chú ý đến Giang Tự.

Có việc hay không cũng đến trường tìm Tô Triệt.

Cậu ta tưởng tôi quan tâm đến thành tích của nó.

Ai quan tâm chứ.

Tôi chỉ muốn gặp Giang Tự.

Dễ thương quá, sao mắt nhìn lại kém thế? Tôi thua Tô Triệt ở điểm nào?

Khi gặp Giang Tự bị bỏ thuốc ở quán bar, cảm giác đầu tiên của tôi là tức giận.

Tô Triệt làm cái gì vậy, không chăm sóc nổi một người.

Để người ta đến chỗ hỗn tạp như thế này.

Ban đầu tôi định đưa cậu ấy đi bệnh viện, thông báo cho Tô Triệt.

Nhưng khoảnh khắc Giang Tự hôn tôi, tất cả đi tong.

Giang Tự là của tôi rồi.

Tại sao kẻ đến sau lại thắng? Vì biết tranh giành và cướp lấy.

 

Scroll Up