“Tôi chỉ trả sách! Thi Vật lý phải chiều mới bắt đầu!”

Giang Thu Bạch cười, cúi đầu dùng mũi chạm vành tai tôi:

“Căng thẳng gì? Sợ tôi ghen à?”

“…Cút.”

Cậu cắn vành tai tôi:

“Để lại ghế đầu cho cậu rồi.”

21

Thi đấu bắt đầu tôi mới hiểu ý nghĩa ghế ấy.

Ngay trước đường tấn công của Giang Thu Bạch.

Mỗi lần úp rổ, cậu đều liếc sang đây.

“Giang ca hôm nay uống thuốc kích dục à?” Thằng bên cạnh lẩm bẩm.

Cô gái tóc đỏ the thé:

“Có người xem đấy.”

Giờ nghỉ giữa hiệp.

Giang Thu Bạch đi thẳng tới.

Dưới ánh mắt cả sân, cướp bình nước của tôi.

“Này! Tôi uống rồi—”

Cậu ngửa cổ tu ừng ực.

Yết hầu lăn, nước tràn chảy dọc cằm nhỏ xuống đầu gối tôi.

“Ngọt.”

Cậu lau miệng, nhét bình lại, “Thắng sẽ dẫn cậu đi xem phim.”

Tôi ôm bình ướt nhẹp:

“…Ai thèm theo cậu.”

22

Hiệp dưới Giang Thu Bạch càng đánh càng hăng.

Hết giờ, cậu kéo áo lau mồ hôi, lộ cơ bụng săn chắc.

Khán đài hét vỡ sân.

Cậu vác ba lô, khoác vai tôi.

“Đi, đưa cậu đi xem em trai tôi thi.”

“Tôi tự đi được…”

“Ít nói nhảm.”

23

Sân thi Vật lý im lặng như tờ.

Giang Tế Nguyệt ngồi hàng đầu, tay áo xắn đến khuỷu, chăm chú làm bài.

“Chẹp, ra vẻ.” Giang Thu Bạch tựa cửa sổ hành lang.

“Suỵt—”

“Tôi đẹp trai hơn nó không?”

“… Cậu bị điên à?”

Giang Tế Nguyệt dường như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.

Cách lớp kính, ba ánh mắt va vào nhau trong không khí.

“Tôi đi mua nước.” Giang Thu Bạch quay người.

Kết thúc cuộc thi, Giang Tế Nguyệt nộp bài đầu tiên.

Cậu tháo kính xoa khóe mắt:

“Tinh Châu.”

“Thi thế nào?”

“Cũng ổn.”

Ánh mắt cậu rơi xuống huy hiệu giải bóng trên tay tôi:

“Anh tôi cho cậu?”

“…Ừ.”

Cậu đột nhiên tiến sát.

“Tinh Châu, nếu giờ tôi hôn cậu, cậu sẽ đẩy tôi ra không?”

Tôi cứng đờ.

Hơi thở Giang Tế Nguyệt mang mùi bạc hà.

Càng lúc càng gần…

“Giang Tế Nguyệt!” Giọng Giang Thu Bạch nổ vang cuối hành lang.

Cậu xách hai lon cola bước nhanh tới.

Ném một lon vào ngực em trai.

“Cảm ơn.” Giang Tế Nguyệt vững vàng đón, ngón tay vô tình lướt mu bàn tay tôi, “Đi xem bảng điểm không?”

“Xem cái rắm.”

Giang Thu Bạch túm cổ tay tôi, “Nói thắng thì hẹn hò.”

“Tôi lúc nào—”

Giang Tế Nguyệt đẩy gọng kính:

“Kết quả thi Vật lý một tiếng nữa công bố.”

Giang Thu Bạch cáu kỉnh gãi đầu:

“Đệt! Thế mỗi bên nhường một bước—”

Cậu bế bổng tôi lên vai:

“Ăn cơm trước!”

24

Tôi bị nhét vào ghế sofa đôi.

Hai bên trái phải, chính là anh em nhà họ Giang.

Nhân viên phục vụ run rẩy bưng món.

“Mấy tên trong ngõ gần đây còn gây sự không?”

Giang Tế Nguyệt chậm rãi cắt bò bít tết.

Giang Thu Bạch dừng đũa:

“Liên quan gì cậu?”

“Tinh Châu hôm đó cũng có mặt.”

“Tôi bảo vệ được cậu ấy.”

Tôi cúi đầu tu nước đá, bị Giang Tế Nguyệt đè cổ tay.

“Đừng uống nhanh.”

Cùng lúc, Giang Thu Bạch ném miếng gà rán vào bát tôi:

“Ăn nhiều thịt, gầy như khỉ.”

Hai đôi đũa giao tranh trên không.

Tôi lặng lẽ đẩy đĩa mình ra giữa.

“…Các cậu cũng ăn.”

Giang Tế Nguyệt:

“Đúng rồi, thứ Tư tuần sau thi thử, bài toán cuối cậu còn chưa biết làm chứ?”

Giang Thu Bạch:

“Tôi dạy cậu ấy, tưởng chỉ cậu biết à?”

“Lần thi tháng trước anh Toán được bao nhiêu?”

“Đệt, cậu muốn ăn đấm hả?”

Tôi nhân cơ hội chuồn vào WC, lúc về nghe họ cãi nhau.

“…Nhất định phải tranh với tôi?” Giọng Giang Thu Bạch rất nhỏ.

Giang Tế Nguyệt bình tĩnh:

“Là anh vượt giới trước.”

“Xạo! Rõ ràng tôi—”

Tôi cố tình đá ghế, hai người lập tức im bặt.

Cả bữa ăn chìm trong im lặng quỷ dị.

25

Trên đường về trường qua khu game.

Giang Thu Bạch đột nhiên kéo tôi vào.

Cậu chỉ máy ném bóng rổ.

“So một ván. Tôi thắng cậu theo tôi, Tế Nguyệt thắng cậu theo nó đi thư viện.”

Giang Tế Nguyệt nhướng mày:

“Được.”

“Này! Tôi còn chưa—”

Không cho tôi từ chối.

Trò chơi bắt đầu.

Cuối cùng Giang Thu Bạch thắng sát nút hai điểm.

“Thua cuộc phục thua.” Cậu đắc ý khoác vai tôi.

Giang Tế Nguyệt tháo kính:

“Ba ván hai thắng.”

“Cạu …”

Tôi hất tay họ:

“Đủ rồi! Tôi đâu cũng không đi!”

Hai người đồng thời ngẩn ra.

Tôi hít sâu:

“Thư tình là hiểu lầm, nhưng hành vi hiện tại của các cậu càng làm tôi khó xử.”

Giang Tế Nguyệt phản ứng trước:

“Xin lỗi.”

Giang Thu Bạch cười khẩy.

“Nói hay lắm, rõ ràng cậu rất thích.”

Tôi giận đến run.

“Giang Thu Bạch! Cậu dựa vào—”

Cậu đột nhiên hôn tôi.

Nụ hôn này hung mãnh mà gấp gáp.

Tôi vùng vẫy đẩy cậu, lại bị giữ gáy.

Khi tách ra.

Nắm đấm của Giang Tế Nguyệt nặng nề bay tới.

26

Cuối cùng.

Ba chúng tôi ngồi trên ghế dài đồn công an.

Giang Thu Bạch khóe miệng bầm tím.

Giang Tế Nguyệt kính vỡ một bên.

Chú cảnh sát đưa bảng đăng ký:

“Phụ huynh ký mới được về.”

“Tôi là anh cậu ấy.” Hai người đồng thanh.

Chú cảnh sát nhìn tôi, lại nhìn họ.

“…Sinh đôi?”

Tôi giơ tay:

“Thật ra tôi với họ không liên quan…”

Scroll Up