8

Từ sau bữa ăn đó, Trình Quật càng… trừu tượng.

Thật ra hắn vốn đã trừu tượng rồi.

Giống như bữa đó không phải ăn bình thường mà ăn tiệc đính hôn, ăn xong là sang bước kết hôn luôn.

Hắn không chỉ tuyên bố khắp nơi rằng mình sắp thành người có gia đình, mà khi nói chuyện với tôi còn thỉnh thoảng gọi “bé yêu”, “cục cưng”.

Nghe xong tôi nổi da gà.

Tôi cản thì hắn gật đầu nói biết rồi, nhưng quay lưng là lại quên.

Có lần bị đồng nghiệp nghe thấy, dù tôi giải thích thế nào, đồng nghiệp chỉ cười đầy ẩn ý:

“Biết rồi biết rồi, tình thú giữa anh em mà~”

Hôm sau cả tầng biết tôi và Trình Quật ở bên nhau.

Tôi: …

Hết cách—càng nói càng loạn.

Thôi, để họ muốn nghĩ gì thì nghĩ.

Hôm nay tan ca, hắn lại ngồi chồm hổm trước cổng bệnh viện như mọi ngày.

Tôi còn chưa mở miệng, hắn đã nói trước:

“Cậu đừng từ chối vội, tôi nghe nói xe cậu mang đi bảo dưỡng rồi, cậu không có xe.”

“Dù sao cũng là ngồi, taxi hay xe tôi cũng vậy. Hơn nữa sắp có bão, cho tôi một cơ hội đưa cậu về đi.”

Đúng lúc tôi còn đang do dự thì đồng nghiệp đi ngang, hét lớn:

“Ôi, bác sĩ Tống, người yêu tới đón kìa!”

Tôi còn chưa kịp phủ nhận, Trình Quật đã hét lại:

“Đúng vậy! Tôi sợ bảo bối của tôi đi về một mình cô đơn!”

Đồng nghiệp giơ ngón cái.

Tôi: …

Tôi siết tay.

Tôi nghiến răng:”Không ngồi! Tôi gọi taxi!”

9

“Em  xem đó, dễ giận ghê. Là bác sĩ thì biết giận hại gan chứ?”

“Tôi thấy em đúng là gan hỏa vượng, mai tôi mang cho em canh mướp.”

Tôi ngồi ở ghế phụ, bất lực bóp trán.

“Đừng nói nữa, lái xe đi.”

Trình Quật hừ vài tiếng.

Đèn đỏ, hắn lái bằng tay trái, tay phải với ra sau lấy tấm chăn.

“Trời trở nên lạnh, em mặc ít quá. Tôi vừa nắm tay em, lạnh ngắt. Đắp vào đi.”

Lạnh sao?

Tôi thử sờ tay mình.

… Có hơi lạnh thật.

Tôi không nói gì, lôi tấm chăn in hình con ngựa ra phủ lên.

Trời bão đúng là thất thường. Ban ngày nắng đẹp, giờ gió rít mưa xối xả.

Đến nhà tôi, gió mạnh đến mức mở cửa xe cũng khó.

Trình Quật xuống trước, kéo cửa mở ra, ôm tôi ra khỏi xe rồi đá cửa xe đóng lại, ôm tôi lao vào sảnh chung cư.

“Cái thời tiết chết tiệt, năm nào cũng phải có một hai trận.”

“Sao rồi, áo có ướt nhiều không?”

Hắn nhìn tôi từ trên xuống.

“Cũng ướt kha khá rồi đó, mau lên thay đồ.”

Tôi:”…Ừ.”

Hắn cười rạng:”Vậy tôi về nhé?”

Tôi im lặng.

Hắn đi hai bước lại quay đầu:”Tôi thật sự về à?”

Tôi nhìn cửa kính—cây ngoài sân bị gió thổi cong rạp, trời trắng xóa.

Cuối cùng tôi thở dài.

“Đừng về. Giờ nguy hiểm lắm. Ở nhà tôi tạm một đêm đi.”

Vừa dứt lời, Trình Quật lập tức ánh mắt sáng như đèn pha, chạy vèo lại như chó Husky thấy chủ.

“Được! Nghe em hết!”

10

Căn hộ của tôi không lớn, một phòng ngủ chính và một phòng khách, vừa đủ cho hai người ở.

Trình Quật ướt sũng từ đầu đến chân, tôi lấy cho hắn đồ dùng một lần và bộ đồ ngủ mới chưa mặc bao giờ, bảo hắn mau đi tắm rửa.

Cả quá trình hắn đều cười ngốc nghếch, nói gì cũng gật đầu như bổ củi.

Hắn đi tắm, tôi thay đồ ở nhà rồi nấu hai bát mì.

Mì vừa đặt lên bàn thì hắn cũng vừa bước ra.

Tôi quay lại nhìn—hắn mặc đồ của tôi, bất giác bật cười.

Hắn cao quá, ống tay và ống quần đều ngắn cũn, nhìn ngố không chịu nổi.

“Còn cười. Đồ của em nhỏ quá, tôi mặc như mặc đồ trẻ con vậy.”

“Mà cái quần lót này nữa, bó muốn chết.”

Hắn liếc xuống dưới.

“Nó chịu uất ức lắm đấy.”

Tôi đặt bát xuống bàn, không thèm ngẩng đầu.

“Anh có thể khoả thân, tôi không ý kiến.”

“Thật á? em không nói tôi dâm ô chứ?”

Tôi trợn mắt.

“Lăn lại đây ăn.”

Trình Quật ăn rất nhanh, giống như chịu nạn đói hai năm, gió cuốn mây tan.

Ăn xong hắn ngả người ra ghế, vẻ mặt thỏa mãn.

“Đáng giá.”

“Cái gì đáng giá?”

“Mấy tháng nay tôi gió mưa không ngại chạy tới bệnh viện, đổi lại được em nấu cho một bát mì, đáng giá lắm.”

Tôi bật cười.

“Đã thấy đáng thì đi rửa bát, đừng nghĩ ăn chùa.”

Trình Quật lập tức vui rộn lên, ôm hai cái bát chạy vào bếp.

Tôi ngồi trên sofa đọc sách, xem được vài trang liền nhìn đồng hồ—cũng không còn sớm.

“Tôi vào phòng đây, anh cũng ngủ sớm đi.”

Vừa duỗi lưng đứng dậy thì Trình Quật đã áp sát, mấy sợi tóc mái dựng ngược lên như chưa chịu ngoan.

“Tôi ngủ chung với em được không?”

“Không.”

Hắn lộ rõ thất vọng.

“Vậy hôn một cái được không?”

“……Không.”

Tóc mái xẹp xuống.

Khóe miệng hắn cụp xuống, hàng mi rũ thấp, dáng vẻ ủy khuất đến tội.

“Vậy ôm một cái có được không?”

Tôi: …

Tôi chưa kịp đáp, mà hắn đã nhìn tôi bằng đôi mắt ướt rượt chớp cũng không chớp.

Nhìn thẳng nhau vài giây.

“……Ôm thì ôm. Ôm xong cút về ngủ—”

Chữ “ngủ” chưa kịp nói xong thì tôi đã bị ôm chặt lấy.

Mùi sữa tắm quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi, lồng ngực áp vào tôi vang lên tiếng tim đập ầm ầm.

Hắn ôm rất lâu.

Tôi không đẩy ra, thậm chí còn nghĩ—vòng tay hắn đúng là ấm thật.

Một lúc sau, hắn buông tôi ra.

Cười để lộ tám chiếc răng trắng, còn đưa tay vén tóc trên trán tôi.

“Đi ngủ đi, mơ đẹp nhé.”

“Chúc ngủ ngon.”

Tôi:”……Ngủ ngon.”

11

“Bác sĩ Tống, bệnh nhân sau mổ cảm xúc rất bất ổn, hay đập đồ, anh xem…”

Tôi liếc hồ sơ.

“Tuyến thể của anh ta trước kia tổn thương nghiêm trọng. Dù đã phẫu thuật nhưng không thể hồi phục như ban đầu. Pheromone sẽ rối loạn.”

Scroll Up