Là một bé gái, đặt tên là Chu Bái Ân, tên thân mật là Ân Ân.
Ý nghĩa là ân huệ của Chu Tinh Kỳ và Bùi Hằng.
Tôi và Bùi Hằng đều cảm thấy theo họ ai cũng không sao, sau đó mẹ Bùi Hằng nói, Ân Ân là do tôi vất vả sinh ra, phải theo họ tôi, mới quyết định tên.
Tôi và Bùi Hằng hai ông bố mới vào nghề hoàn toàn không biết gì, luống cuống làm mọi thứ rối tung.
Mẹ Bùi Hằng không chịu nổi đến giúp, chúng tôi mới thở phào.
Bà cười toe toét trêu chọc cô bé trong lòng, vui vẻ khôn xiết.
“Không sao, Ân Ân giao cho mẹ chăm sóc, hai đứa muốn bận gì thì bận.”
Có thời gian riêng, Bùi Hằng càng lúc càng đeo bám.
Hắn ôm tôi, ủy khuất cọ cọ trong lòng tôi: “Từ khi có Ân Ân, tôi cảm thấy cậu lạnh nhạt với tôi.”
Tôi buồn cười: “Bùi Hằng, cậu tranh sủng với đứa trẻ không biết nói có ý nghĩa gì không?”
“Không quan tâm, bạn trai thân yêu của cậu cảm thấy bị bỏ rơi, cần sự an ủi của cậu.”
Vừa nói, hai tay cũng trở nên không an phận.
Tôi giả vờ không hiểu: “Vậy cậu nói đi, muốn tôi an ủi thế nào?”
Hắn cắn môi tôi một cái, bế thốc tôi lên, ném vào giường mềm.
“Ngoan, tôi dạy Bảo Bảo từng chút một, lần sau Bảo Bảo sẽ biết phải làm thế nào…”
Chỉ tắm rửa đã ba lần, tôi thậm chí không còn sức để đá người.
Hắn giơ tay ôm eo tôi, tôi lười biếng đẩy hắn một cái: “Cút đi, tôi không còn sức đâu.”
Hắn khẽ cười, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, hỏi: “Bảo Bảo thân yêu của tôi định khi nào mới đổi danh hiệu bạn trai thân yêu thành chồng thân yêu đây?”
Tôi giả chết.
Ngón tay hắn di chuyển xuống, lại bắt đầu hành động.
Tôi sốt ruột: “Đây là lần thứ bao nhiêu rồi, cậu không sợ tinh tẫn thân vong sao?”
Hắn đầy tình cảm nói câu sến: “Nếu có thể chết trên người cậu, vậy tôi cam lòng.”
“Cút đi! Tôi không cam lòng!”
Tôi không còn sức ngã vào lòng hắn, tay sờ đến cơ bụng, đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian trước trong ký túc xá hắn mặc đồ chỉnh tề.
Tôi hỏi hắn lúc đó sao lại làm vậy.
Hắn xoa xoa mũi, không vui nói: “Còn không phải để quyến rũ cậu? Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu lâu dài, không ngờ một tiếng ừm, trực tiếp làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch của tôi. Nhưng may mắn cuối cùng, tôi vẫn ôm được Bảo Bảo về.”
Tôi nhìn khuôn mặt đó một lúc, làm như không có chuyện gì quay lưng lại: “Tìm lúc nào đó đi đăng ký kết hôn đi.”
“Ừ, ừ?! Cuối cùng tôi cũng có thể thăng cấp rồi?! Hu hu, tôi biết mà vợ đối với tôi là tốt nhất!”
“Cút ngay! Tôi cảnh cáo, bây giờ chúng ta vẫn là tình nhân, đừng gọi bậy!”
“Không quan tâm, em chính là vợ anh, đinh đóng cột, chạy không thoát đâu! Vợ, vợ, vợ!”
“Im miệng đi, em muốn ngủ đây!”
“Chuyện phấn khích như vậy, em lại còn ngủ được? Đừng ngủ nữa, cùng anh đợi mặt trời mọc, chúng ta thẳng tiến đến sở dân chính, làm người đầu tiên đăng ký kết hôn!”
“… Đợi mặt trời thì đợi, đừng tay chân mất trật tự, á, Bùi Hằng!”
“Ngoan, gọi chồng đi.”
“… Cút!”

