Anh liếc mắt thấy tôi, gọi to:
“Rửa tay rồi ăn cơm đi.”
“Dạ được.”
Châu Lẫm mặc đồ ở nhà, khí chất sắc bén dường như dịu đi nhiều.
Nhưng vẫn đẹp trai đến lạ.
Khí chất đàn ông trưởng thành trên người anh càng thêm đậm, chỉ có hai chúng tôi, nhưng không khí không hề ngượng ngùng.
Nói chuyện với anh cũng rất thoải mái và thú vị.
Tôi bỗng nhớ ra nhiệm vụ Châu Kỳ Việt giao cho.
Dụ dỗ Châu Lẫm, khiến anh ấy “cong”.
Một triệu.
Nhìn bàn ăn đầy món ngon, tôi kinh ngạc hỏi: “Lẫm ca, anh tự nấu hết à?”
Châu Lẫm không hiểu ý tôi, nhưng vẫn gật đầu.
Tôi tiếp tục: “Woa, anh giỏi quá, không chỉ đẹp trai mà nấu ăn còn thơm thế này.”
Mỗi món đều hấp dẫn về màu sắc và mùi vị, lời khen này có vài phần chân thành.
“Bạn gái anh chắc hạnh phúc lắm.”
Châu Lẫm cười đáp: “Đừng nói bậy, tôi chưa có bạn gái.”
Tôi giả vờ kinh ngạc quá mức:
“Lẫm ca xuất sắc thế này mà chưa có bạn gái sao? Không thể tin nổi.”
Châu Lẫm rõ ràng nhịn cười, “Ừ.”
Nói xong, tôi bỗng thấy ngượng, không biết tiếp tục thế nào.
Đây đều là những gì Châu Kỳ Việt dạy, tôi còn lên mạng tìm thêm mẹo.
Châu Lẫm cười rồi, chắc là đúng cách, phải không?
06
Về trường, Châu Kỳ Việt lập tức chạy đến hỏi tôi:
“Thế nào rồi? Cậu với anh tôi có gì chưa?”
Tôi kể lại mọi chuyện xảy ra ban ngày.
Châu Kỳ Việt nhìn tôi đầy thất vọng:
“Cơ hội tốt như thế mà cậu không tận dụng, tôi biết nói gì với cậu đây?”
Tôi cảm thấy thất bại sâu sắc.
“Châu Kỳ Việt, hay là thôi đi, có lẽ tôi không hợp làm chuyện này.”
Không có duyên với một triệu.
Châu Kỳ Việt vội kéo tôi lại: “Ê, đợi đã, tôi đùa thôi.”
“Dù sao cậu cũng bước được bước đầu tiên, tôi chuyển cho cậu chút tiền trước, để cậu khỏi nghĩ tôi lừa.”
Giây tiếp theo, điện thoại tôi nhận được khoản chuyển khoản mười vạn tệ.
“Sao nhiều thế?!”
Nhìn số 1 theo sau là vô số số 0, mắt tôi hoa cả lên.
Châu Kỳ Việt cười thoải mái: “Đi theo tôi, còn sợ thiếu tiền sao?”
Mười vạn, đủ để mẹ tôi nhập viện, trả đợt phí phẫu thuật đầu tiên.
Tôi cũng không phải sống tằn tiện nữa.
Tôi chân thành nói: “Châu Kỳ Việt, cảm ơn cậu.”
Có số tiền này, tôi càng chú tâm vào nhiệm vụ, tích cực hơn nhiều.
Tôi xin Châu Kỳ Việt WeChat của Châu Lẫm.
Sau khi kết bạn, tôi nhắn tin cho anh mỗi ngày, theo những mẹo trên mạng.
【Lẫm ca, hôm nay anh làm gì thế?】
【Lẫm ca, cho anh xem kiểu tóc mới cắt của em, anh thấy thế nào? Đẹp không?】
【Lẫm ca, hôm nay em…】
Liên tục chia sẻ một tuần, Châu Lẫm đều lịch sự trả lời.
Nhưng anh chưa bao giờ chủ động kể về cuộc sống của mình.
Tôi chưa từng theo đuổi ai, cũng không biết làm thế này đúng hay sai?
Khi báo cáo tình hình với Châu Kỳ Việt, hắn vừa xem lịch sử chat, vừa càu nhàu:
“An Tự, cậu đúng là cục gỗ ngu ngốc!”
“Thôi, đừng câu dẫn kiểu này nữa, làm đúng theo lời tôi.”
“Cuối tuần, Châu Lẫm sẽ đến một suối nước nóng tư nhân trên núi. Đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho cậu vào, cậu làm theo lời tôi, nghe rõ chưa?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
“Nghe rồi, nghe rồi, hai tai đều nghe rõ.”
07
Đến cuối tuần, Châu Kỳ Việt lái xe đưa tôi đến khu suối nước nóng.
Hắn giấu tôi trong phòng của Châu Lẫm, rồi rời đi.
Tôi trốn trong tủ quần áo.
Mãi đến khi trời gần tối, Châu Lẫm mới đẩy cửa bước vào.
Tôi lập tức lao ra ôm lấy anh.
“Lẫm ca, em thích anh!”
Châu Lẫm đứng yên tại chỗ, không phản ứng.
Tôi ôm anh từ phía sau.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng ở câu lạc bộ hôm đó.
Tôi bắt chước động tác của những người kia, tay chân bắt đầu di chuyển lung tung.
Giây tiếp theo, tay tôi bị nắm chặt.
Cả người tôi bị Châu Lẫm ném lên chiếc giường mềm mại.
Châu Lẫm cúi người, từ trên cao nhìn xuống tôi.
“An Tự, ai đưa cậu đến đây?”
Tôi sợ hãi mím môi, nhưng không thể bán đứng Châu Kỳ Việt.
“Em… em tự đến.”
Ánh mắt anh nhìn tôi mờ mịt, hình như có dấu hiệu tức giận.
“Hừ, thế thì cậu cũng khá có thủ đoạn đấy.”
Anh tháo kính gọng vàng, rồi bắt đầu cởi áo.
Tôi lùi người về sau: “Lẫm ca, anh… anh làm gì thế?”

